Mười năm trước bé điệu về quê ngoại
Đi trong sân còn sợ bẩn đôi hài
Ta ghét lắm , cố tình bôi bụi đất
Cho đáng đời một kẻ điệu quá tay
Tóc ta ngắn nên đâu thèm dùng lược
Năm ngón thôi cũng đủ tém gọn rồi
Thế là bị bé điệu chê rằng nhác
Sẽ có ngày quạ nhầm tổ nó thôi
Ta mới dọa bắt sâu cho đeo cắn
Mới dọa chơi bé điệu đã khóc nhè
Má túm cổ ta về cho ''đo ván''
Và ''khai trương '' bằng mấy ngọn roi tre
Quê với phố mười năm không gặp lại
Ta cũng quên câu chuyện cũ ngày nào
Chợt sớm mai ngang nhà hàng xom ấy
Thấy một nàng cười tủm tỉm chào nhau ...
Ta bối rối trong ngỡ ngàng sững sốt
Cô nhỏ xinh như một đóa hoa vàng
Những chuyện củ mười năm trời xa lắc
Theo người ta như ngon gió mùa sang .