Em ơi em có nghe..
Tiếng sóng kể chuyện tình yêu đôi lứa
Tiếng gió thở thì thầm lời yêu thương
Tiếng rít hân hoan của đoàn tàu trúng cá
Không em ơi!! Nào phải:
Sóng giận dữ ầm ầm tuôn bọt trắng
Gió căm hờn thành cơn bão ngoài khơi
Và con tàu rít lên đầy thịnh nộ.
Em ơi, anh nghe thấy:
Thấy tiếng Tổ Quốc hiệu triệu về
Thấy tiếng cha ông ngàn xưa vọng lại
Thấy tiếng quân thù đang sủa ngoài kia
Thấy tiếng con tim như thành lời“Nếu Tổ Quốc cần, anh sẽ chết”
Tiếc chi em, tấm thân này.
Em ơi, em có sợ?
Hãy cầm chắc tay anh đây.
Còn em ơi nếu không..
Hãy buông tay anh, em nhé.
Cho tay anh cầm chắc súng trong tay
Xin lỗi em, em nhé
Vai anh không còn là điểm tựa
Mỗi lần em khóc nữa đâu em
Vai anh đã thành nơi kê súng
Súng đang giật như tim anh đập.
Buổi ban đầu nói tiếng yêu em
Xin lỗi em, em nhé
Đôi môi anh không nói lời yêu
Mà ngậm chặt tiếng căm thù lũ giặc
Chỉ đợi vang lên tiếng hét xung phong
Xin lỗi em, em nhé
Tình yêu anh không thể chia đôi
Khi đất nước cần, anh sẽ phải xa em
Bởi em hiểu, tình yêu đôi lứa
Có nghĩa gì so với tình quê hương?
Xin lỗi em, em nhé
Nếu đất nước chẳng phút thanh bình
Bởi giặc kia nào muốn cho ta yên
Những “mỏ vàng” chúng muốn chiếm riêng
Chúng đâu biết:
Máu cha ông thấm vào lòng đất
Thành những mỏ dầu dưới tầng biển quê hương
Và hồn tổ tiên xua đàn cá
Trĩu nặng lưới ta mỗi rạng đông
Em ơi, em có thấy?
Thấp thoáng trong sương voi Bà Triệu
Mờ ảo trong nước cọc Ngô Vương
Dõng dạc trong gió thơ Thường Kiệt
Ầm ầm sóng vỗ Bạch Đằng Giang
Phất phới Lam Sơn cờ Lê Lợi
Giày cỏ thần tốc bước Quang Trung
Và:
Em nghe kỹ nhé, tiếng Bác Hồ
Đời ta có ý nghĩa gì khi Tổ Quốc
Mất đi một tấc đất phương xa.
Bốn ngàn năm rồi, ta chống giặc
Giọt máu hồng đã thấm quanh hồn nước
Có tiếc chi một tấm thân này!!!
Bốn ngàn năm rồi, lại bốn ngàn năm nữa.
Đời ta bây giờ, đời vua Hùng đó
Giữ trọn quê hương cho con cháu sau này.