“Sorry Sasuke. This is the last time.”
Itachi đã thốt lên như thế. Và anh đã mỉm cười – nụ cười đẹp nhất mà tôi thấy ở anh. Anh gục xuống, ra đi nhẹ nhàng tựa lông hồng. Itachi đã chết. Tôi không nghĩ anh sẽ sống lại, tôi không dám hi vọng vào một điều như thế.
Tôi rất muốn khóc to lên, nhưng không hiểu sao nước mắt không rơi. Lúc anh chết, tôi cảm thấy máu trong người sôi sục, nắm chặt tay tới nỗi lòng bàn tay in hằn dấu móng.
Tôi hận!! Hận gì, chính bản thân tôi cũng không rõ.
…….
Và cũng thật đau!!!
***
Itachi sinh ra trong niềm hân hoan của dòng họ Uchiha, là hi vọng làm rạng danh gia tộc của cha mẹ. Nếu ai nhìn vào, họ sẽ nghĩ: “Cậu bé thật hạnh phúc!” Tuy nhiên, được sinh ra với nhiều đặc ân thì luôn luôn phải đi kèm với vô số nghĩa vụ, Itachi không ngoại lệ. Cái tên của anh – Itachi, có nghĩa là “con chồn”, một loài vật mang lại điềm gở và cái chết theo thần thoại Nhật Bản. Cái tên báo hiệu cho tương lai thương đau và nghiệt ngã mà anh sẽ phải gánh chịu.
Năm bốn tuổi, Itachi chứng kiến cảnh khốc liệt tàn nhẫn của chiến tranh. Vì thế đối với Itachi, chiến tranh là địa ngục. Đứa trẻ nhỏ xíu bắt đầu ấp ủ ước mơ hòa bình từ dạo đó. Ước mơ bình dị trong sáng biết nhường nào! Chỉ tiếc rằng nó đã bị lợi dụng bởi những kẻ xấu xa.
Itachi không được hưởng tuổi thơ ấm áp và hồn nhiên như trẻ con cùng trang lứa. Anh phải luyện tập không ngừng nghỉ trong rừng chỉ để xứng đáng với danh hiệu “thiên tài”, xứng với kì vọng của ông bố.
Lúc thấy anh trong hồi ức của Sasuke, tôi không thế tin đó mới chỉ là thiếu niên 13 tuổi. Nét khắc khổ đã làm anh già đi nhiều, anh không có gương mặt vô tư, vui vẻ như em trai, thay vào đó là sự chững chạc, u buồn, trầm lặng. Ai dám bảo thiên tài là sướng, là tự hào?? Không đâu! Sung sướng hạnh phúc nỗi gì khi chính danh hiệu “thiên tài” kia đã tước đoạt nụ cười thực sự của Itachi????
Tôi nghe nói những người quá tài giỏi thường đơn côi, họ đứng ở vị trí quá cao so với mọi người. Kẻ khác nhìn họ bằng con mắt ngưỡng mộ, ghen tỵ, xa cách, mấy ai thấu hiểu hết con người của họ.
Itachi là người con trai cô độc, anh không có ai làm bạn ngoài Uchiha Shisui. Con tim anh khép kín với thế gian, duy nhất một người có thể mở được nó ra - chính là Sasuke. Chỉ khi nào nói chuyện với Sasuke, Itachi mới mỉm cười. Tôi thích nhìn anh cười, và thầm mong nụ cười hiếm hoi này sẽ không mất đi, thầm mong hai anh em sẽ mãi bên nhau như thế.
Nhưng bi kịch số phận đã đập tan hi vọng đẹp đẽ. Vào đêm định mệnh đó, ánh trăng tròn quá đỗi lạnh lẽo. Cái lạnh đủ sức làm đóng băng hai tâm hồn, một đầy bi thống, một đầy oán hận. Máu nhuộm đỏ bầu trời, dìm chết tình yêu nơi tâm hồn hai đứa trẻ còn sống sót của dòng họ Uchiha. Cái đêm tàn khốc đã cắt đứt sợi dây liên kết giữa anh và em trai.
“Thằng em ngu xuẩn của ta, nếu muốn giết ta, hãy oán ghét, hãy căm thù và trở nên mạnh mẽ hơn giữa thế giới xấu xa này……”
Hình ảnh người anh hiền lành tan biến, trước mắt Sasuke chỉ còn lại kẻ độc ác đã tàn sát cả dòng họ không chút ghê tay. Tôi có thể hiểu những chuyện kinh khủng mà Sasuke chịu đựng, dù vậy, chí ít cậu còn có bạn bè tốt như Naruto và Sakura, cả Kakashi-sensei nữa. Họ xoa dịu phần nào nỗi đau buồn của cậu. Nhưng Itachi, ai sẽ là người khép lại vết thương lòng cho anh?? Ai sẽ là người thấu hiểu nỗi sầu muộn ẩn trong đáy mắt sâu thăm thẳm ấy?......
Xem tới đoạn Itachi gục xuống dưới cơn mưa rào, đôi mắt chưa nhắm hẳn còn miệng thì đầy máu me, tôi ức phát điên. Điên một hồi cho đã thì buồn đến nát ruột nát gan. Tôi là vậy, tính cách lúc điên lúc dại, lúc dữ lúc hiền. Tôi không ghét Sasuke vì cậu ấy đã giết Itachi đâu, trước sau gì anh cũng bị bệnh tật đánh gục thôi. Thà để cái chết giải thoát anh cho xong chuyện.
***
Tôi tức bản thân vì đã không thể khóc cho anh. Vài giọt nước mắt đôi lúc còn quý giá hơn cả ngàn lời. Tôi không vô cảm, chỉ là không thể khóc khi cần thiết. Tôi khóc lúc bị mẹ mắng, bị bạn bè bắt nạt, bị thầy cô “đì”. Tôi hận mình không khóc cho ai khác ngoài chính tôi.
Chứng kiến Itachi ra đi vĩnh viễn, tôi chẳng thể rơi dù chỉ nửa giọt lệ thôi, ngược lại, tôi toàn ngồi gục xuống bàn, tay bấu chặt vào đầu gối và rủa: “ĐỒ NGỐC! ITA-KUN LÀ ĐỒ NGỐC!!! ANH NGỐC LẮM, CÓ BIẾT KHÔNG???~~~~~~~”
Tôi thét gào khôn nguôi từ tận đáy lòng. Tại sao anh lại chết lãng nhách như thế? Chết vì Sasuke, vì thằng em ngu ngốc là anh đã mãn nguyện lắm rồi ư? Đó là lý tưởng anh chọn lựa, là khát khao để anh tiếp tục sống lay lắt trên cõi đời bi ai này dù bệnh tật đang từng phút từng giây dày vò cơ thể anh. Tim tôi nhói đau khi chứng kiến nụ cười cuối cùng của Itachi. Anh ít khi cười, khi ấu thơ đã ít rồi, lúc trở thành người của Akatsuki, anh hình như không bao giờ còn mỉm cười nữa, có chăng chỉ là cái nhếch mép vô cảm và khinh mạn.
***
Nhiều người đã ước Itachi có một tuổi thơ hạnh phúc, được thương yêu và có cuộc sống bình yên như bao nhiêu người khác. Tôi cũng rất muốn điều này thành sự thật. Tuy nhiên, nếu Itachi không lớn lên trong hoàn cảnh như thế, không có số phận éo le như thế, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ trở thành Itachi Uchiha mà tôi thích.
Khác với mọi người, tôi luôn mong mỏi:
Được lần nữa thấy Itachi và Sasuke ngồi bên nhau chan chứa yêu thương.
Được lần nữa cảm nhận hơi ấm nồng nàn khi anh cõng trên lưng em trai bé nhỏ.
Và… được khóc vì anh dù nước mắt đã cạn khô.
***
Cậu thiếu niên có khuôn mặt già dặn, đôi mắt sâu và buồn,
đang dịu dàng cõng đứa em 6 tuổi, bước đi giữa nắng chiều.
Thằng nhóc ôm chặt anh mình với tất cả lòng tin cậy, kính yêu.
Tưởng như không ai trên thế giới có thể chia tách họ.
Hình ảnh ấy là hình ảnh tuyệt vời nhất trong trái tim tôi. Tôi hạnh phúc vì biết rằng trong cuộc sống truân chuyên nhọc nhằn vẫn còn đó tình người đằm thắm và tha thiết. Tôi nghĩ cuối cùng Itachi cũng đã hoàn thành chí nguyện của anh: Bảo vệ và chết vì Sasuke. Liệu có bao giờ anh nghĩ riêng cho bản thân mình??
Anh luôn là đồ ngốc, rất rất ngốc, Itachi ạ!! Nhưng mà cũng vì thế tôi yêu anh.
Nguồn:
http://narutofan.forumn.org