Chương 4: Đồ ngốc - Có chuyện gì vậy?
- Tôi nghe có tiếng động mạnh nên vào đây.
Một giọt mồ hôi lăn trên trán Kang yu. Đáng lẽ cậu sẽ ko sao trong những
tình huống như thế này, nhưng cái lạnh băng giá đó đã bị một người con
gái làm tan chảy. Bây giờ, tim cậu cũng đập mạnh lắm…
- Chắc chú nghe lầm rồi. Tôi có làm sao đâu?
Người trung niên nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Xin lỗi cậu chủ, vậy thì tôi đi ra đây, chúc cậu chủ ngủ ngon nhé! À, mà cậu chủ ngủ quên tắt đèn này!
Đúng lúc tim Kang yu vừa giật thót vì câu nói đó, thỳ cánh cửa cũng từ
từ khép lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm mà quên mất mình đang ôm một người mà
cậu cho là của-nợ. Đến lúc Hye mi lên tiếng thỳ:
- Chú trung niên kia là ai vậy?
Kang yu giật mình, nhìn xuống, rồi vội đẩy nó ra, ko hiểu là do cậu vô
tình, hay quá rối mà lỡ đẩy mạnh, làm nó rơi bịch xuống sàn nhà, đau
điếng. Đến lúc đó thỳ vết thương lúc nãy ở chân bỗng dưng đau nhói, nó
ôm chân nhăn mặt. Kang yu ko hiểu gì, tưởng rẳng chính mình đã làm cho
nó bị thương. Lần đầu tiên, tốt bụng đột xuất, cậu lấy băng và thuốc
giảm đau ra khỏi tủ, ném trước mặt Hye mi:
- Băng vào đi.
Nó ko hiểu ý, lôi cái băng ra nhìn 1 lát rồi ngây thơ hỏi:
- Đây là cái gì?
Kang yu bị “sốc”:
- Cô ko biết?
Thay vì đáp, nó gật gật đầu tỏ vẻ tò mò. Kang yu ôm trán, hít một hơi dài rồi hỏi:
- Cô mất trí à?
Phòng khách sạn bỗng chìm trong yên lặng. Hai đôi mắt đối diện nhau,
nhìn nhau ko chớp. Sau 1 phút căng thẳng đến vã mồ hôi ( Mà người trong
cuộc vẫn bình thường o.0), Hye mi cất tiếng:
- Cậu… mà…
… mất trí là gì thế?
Sốc tập hai. Lần này ko những là mất trí, Kang yu còn nghĩ người đang đứng trước mình vừa đến từ một hành tinh khác:
- Đó là bệnh.
- Bệnh là gì?
Lần này - im lặng (…). Kang yu ko thể hiểu nổi nữa. Cậu ngồi phịch xuống
đệm ko thương tiếc. Chán nói chuyện với cô gái kì lạ kia lắm rồi.
- À, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ?
Nó vừa nói, vừa săm soi cuộn băng mà cậu ta vừa đưa. Kang yu quay sang
nhìn, tự dưng tốt bụng tiếp, cậu nghiến răng một cái rồi ngồi xuống ngay
bên cạnh nó:
- Để tôi làm cho.
Nó Chưa kịp bất ngờ thì Kang yu đã mở nắp hộp thuốc ra, bôi vào vết
thương trên chân rồi băng bó lại. Bây h cậu mới để ý, vết thương dài và
sâu, có lẽ ko phải do cú ngã lúc nãy, thôi kệ, ko cần biết! Nhìn cậu, ít
ra còn có 1 chút quan tâm cho người đang bị thương, nó mỉm cười. Ko
phải người đứng trước mặt nó lạnh lùng một cách vô tâm, tận sâu đáy lòng
người đó cũng có 1 cái gi đó,… sự quan tâm, đúng k
.
- Này! Cậu cố ý lảng tránh câu hỏi của tớ đấy à!
Nó xua xua tay trước mặt Kang yu trong khi cậu đang chăm chú để cột dây băng.
- Gì cơ?
- Câu hỏi đấy!
- Hỏi gỉ?
- Chú trung niên kia? Chú ấy là ai?
Phòng khách sạn lại đột nhiên im lặng. Hình như Kang yu đang cố tình lảng tránh câu hỏi đó thật sao? Hay vì một lí do nào khác?
- Chú ấy là quản lí của tôi.
- Quản lí?
- Nghĩa là người giúp tôi quản lí lịch làm việc.
Nó gật gật đầu. Định hỏi thêm “lịch làm việc” là thế nào nhưng lại thôi,
xem chừng thái độ cậu ấy ko đc tốt cho lắm. Kang yu sau khi băng xong,
cậu đóng nắm hộp thuốc, cuộn băng lại rồi đứng lên, đi về phía hướng tủ:
- Mà cô có chuyện gì?
Nó nhìn lại phía cậu, rồi đưa ngón tay trước môi:
- Cậu giúp tớ làm việc gì đó đc ko?
Kang yu khó hiểu:
- Việc gì?
- Để đc ở lại khách sạn này!
Kang yu ngoảnh lại, nhíu mày. Cậu bước lại gần Hye mi. Mặt nó đỏ bừng khi cậu cúi xuống, rất rất rất gần…
- Cô…
… Ko có tiền hả?
Nó chớp mắt:
- Tiền là gì?
Kang yu lấy một tay ôm mặt. Cái khoảnh khắc “lãng mạn” thế kia mà bị nó phá vỡ bằng một câu hỏi ko thể nào ngớ ngẩn hơn (@.@):
- Là giấy!
- Thế giấy là gì?
- Giấy…
Đến đây thì Kang yu hết chịu nổi. Cậu ngồi lên giường, nằm xuống, trùm chăn lên cao lút đầu:
- Tôi ko giúp đc cô.
---@@@---
- ( Hye mi) Hyeon seok à! Cứu tớ đi mà! Tớ ko có nơi nào để đi nữa cả!
- ( Hyeon seok) Hye mi à! Lần này thỳ tớ bó tay rồi! Chân thành xin lỗi cậu!
- ( Bảo vệ) Mời cô đi dùm cho!
- ( Luca) Tớ chịu thôi! Tớ cho cậu đủ rồi!
- ( Hye mi) Á! Mọi người! Đừng bỏ Hye mi mà! Đừng!
---@@@---
Giật mình vì tưởng tượng ra số phận “hẩm hiu” của mình, Mở to đôi mắt tròn trịa, nó cố hết sức như để “van xin” cậu lần cuối:
- Giúp tớ đi mà!
- Cô về đi!
Chỉ 3 chữ mà đã dập tắt mọi hi vọng của nó. Bây h, nó chả biết làm gì
cả… làm sao để đc ở lại khách sạn cơ chứ? Nó lủi thủi đi ra, khép cửa
lại. Kang yu đẩy chăn xuống, đôi mắt dõi theo cô gái vừa đi khuất.
“ Hừm!”
Tác giả. Cat